Bác Hồ của chúng ta là Chủ tịch nước, nhưng trong cuộc sống hàng ngày Bác không coi nhẹ, coi thường các việc nhỏ. Bác thương yêu đồng bào qua từng việc nhỏ. Bác thương yêu đồng bào cả nước, kiều bào ở nước ngoài, các dân tộc anh em bị áp bức. Một em bé da đen bị đói, một người con gái ở nước Pháp bị án tử hình đều làm Bác xúc động. Bác không bằng lòng nhiều cán bộ “ra vẻ hăng hái”, “kiên trung”, thấy bạn bè, đồng đội, đồng bào có lầm lỗi, chưa phân tích đầy đủ nguyên nhân khách quan, chủ quan, mức độ, đã “vơ đũa cả nắm”, “đánh một đòn chết tươi”. Thường là, nếu cán bộ, đồng bào có điều gì không phải Bác lại nhận lỗi ấy về mình và “mong được lượng thứ”. Đầu năm 1960, trong một cuộc họp cán bộ, có đồng chí “lên án” gay gắt “bệnh lười biếng”, “công thần”, đòi phải “xử lý”... Bàn cãi hồi lâu, sắp hết giờ họp, Bác “xin được phát biểu”. Bác nói đại ý: Bể cũng là nước, giọt nước cũng là nước. Trong Đảng hàng ngày là giọt nước hay là bể. Nếu nói lười biếng, công thần cũng là tư tưởng tư sản thì mênh mông quá. Theo tài liệu tuyên truyền của Ban Tuyên giáo Trung ương
Số lần đọc: 2494
|
Tin liên quan
Quà Bác Hồ tặng các cháu(08.04.2011)
Câu chuyện xây hội trường(08.10.2010)
Hạnh phúc lớn nhất của đời tôi(08.09.2010)
Bác Hồ trong lòng đồng bào Tây Bắc(08.08.2010)
Từ đôi dép đến chiếc xe ôtô(08.07.2010)
Bác có phải là vua đâu?(08.06.2010)
Chú còn trẻ, chú vào hầm trú ẩn trước đi(08.05.2010)
Thời gian quý báu lắm(08.05.2010)
Bát chè sẻ đôi(08.03.2010)
Không ai được vào đây(08.02.2010)
|